Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Người đồng hành tuyệt vời

     Một người đàn ông Nhật Bản mất 2 năm để trồng hàng ngàn cây hoa Chi anh (shibazakura), loài hoa có hương thơm và là biểu tượng của Nhật Bản, trong vườn để giúp người vợ thân yêu bị mù tận hưởng hương thơm và có được nụ cười hạnh phúc.

 
Ông bà Kuroki cười hạnh phúc bên khu vườn hoa Chi anh
(Ảnh: Metro)
    Cặp vợ chồng người Nhật Bản nêu trên chính là ông bà Kuroki sinh sống tại thị trấn Shintomi của Nhật Bản. Vốn cưới nhau vào năm 1956, họ có 2 con và một cuộc sống thật sự hạnh phúc. Tuy nhiên, 30 năm sau ngày cưới bà Kuroki đợt nhiên bị tiểu đường và bị biến chứng nên mắt bà đã bị mù lúc bà mới có 52 tuổi. Từ đó, bà sống một cuộc sống khép kín.

       Nhằm bày tỏ tình yêu với người vợ, ông Kuroki đã nảy ra ý định trồng cả một vườn hoa Chi anh, loài hoa không những có vẻ đẹp mê hồn mà còn có thương thơm quyến rũ trong khu vườn trước nhà, nơi vợ ông sinh sống.

       Ông mất 2 năm để phủ kín khu vườn bằng hàng ngàn cây hoa Chi anh. Hai năm cũng qua mau và kết quả lao động miệt mài và tình yêu dành cho người vợ mù được bù lại là cả một khu vườn hoa Chi anh đẹp rực rỡ.

       Tuy vậy, ông Kuroki vẫn chưa có ý định dừng công việc đầy ý nghĩa này. 10 năm sau
Khu vườn Chi anh trước nhà
đó trôi qua và bây giờ không phải là khu vườn mà cả một dải hoa Chi anh thơm ngát. Khu vườn của ông bà Kuroki thu hút nhiều du khách tới thăm từ các vùng lân cận mỗi khi mùa xuân đến và hoa Chi anh nở rộ. Có lúc khách đến thăm lên đến 7.000 người mỗi ngày.

        Một video đã ghi lại cảnh khu vườn hoa Chi anh rực rỡ cùng nhiều du khách tới thăm. Tuy nhiên, video cho thấy điều đặc biệt hơn chính là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt bà Kuroki, nhờ vào tình yêu chân thành từ người chồng. Hoa Chi anh là biểu tượng của "trái tim rụt rè, sự kiên nhẫn, và niềm hy vọng".
Vũ Duy
Theo Metro

http://dantri.com.vn/the-gioi/trong-hang-ngan-cay-hoa-de-tang-nguoi-vo-mu-20160218212814135.htm

      Bà Kuroki đã sống một cuộc sống khép kín từ khi bị mù mắt, nhưng nhờ vào tình yêu chân thành từ người chồng, người bạn đồng hành tuyệt vời, nụ cười hạnh phúc lại nở trên khuôn mặt bà. Tuy vậy, vẫn có hai người bộ hành lòng đầy thất vọng đang trên đường về lại làng mình, đã có được một người đồng hành trên cả tuyệt vời.

      Lc 24, 13-35

     13 Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?" Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
     18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời : "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay." 19 Đức Giê-su hỏi : "Chuyện gì vậy ?" Họ thưa : "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói ; còn chính Người thì họ không thấy."
     25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng : "Các anh chẳng hiểu gì cả ! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
     28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng : "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau : "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?"
     33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông : "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn." 35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

(Nhóm Phiên dịch CGKPV)

      Dưới dáng dấp một người khách lạ, Chúa Giêsu phục sinh đến với hai môn đệ đang trên đường về làng Emmau. Không tin vào lời những người phụ nữ nói Thầy Giêsu đã sống lại, họ thất vọng, chán nản, bỏ cuộc quay về Emmau. 

      Đức Giêsu đến bên họ, đi cùng với họ, gợi chuyện cho họ nói để vơi nỗi buồn... Quá đau buồn thất vọng, nên dù gặp “người lạ”, nhưng được hỏi như được cởi tấm lòng, họ đã nói với người đồng hành tình cờ gặp trên đường tất cả nỗi lòng mình. Họ không e ngại nói lên chính kiến của mình: “Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en”.

      Khi lắng nghe, Thầy Giêsu đã giải thích cho họ hiểu lời tất các các điều sách Thánh nói về Đức Kitô, vén mở cho họ hiểu ý nghĩa của mầu nhiệm đau khổ mà Ðức Kitô phải vượt qua để thực hiện chương trình cứu độ loài người và sẽ được vinh quang bất diệt.

      Lời của Thầy Giêsu là Tin Mừng ngọt ngào, khiến nỗi đau của họ dịu đi, lòng họ như ấm lại. Họ cố nài ép Ngài ở lại dùng bữa chiều. Khi Ngài cầm bánh bẻ ra trao cho họ thì họ nhận ra vị khách lạ chính là Thầy Giêsu. Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giêrusalem để an ủi, để chia sẻ niềm vui với các anh em và tất cả vỡ oà niềm vui Chúa Phục Sinh. Alleluia!

        Kinh nghiệm của hai môn đệ Emmau cũng là của mỗi người chúng ta. Lúc ta tưởng Ngài vắng mặt, thì Ngài lại đang ở gần bên. Lúc ta nhận ra Ngài ở gần bên, thì Ngài lại biến mất rồi. Nhưng chính lúc Ngài biến mất, ta lại cảm nghiệm sâu hơn sự hiện diện của Ngài. Ngài đến lúc ta không ngờ. Ngài đi mà ta không giữ lại được. Ngài ở lại với ta cả khi ta không thấy Ngài nữa (Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ).

      Hôm nay Ðấng Phục Sinh vẫn đến với chúng ta qua một người bạn hay một người lạ ta gặp tình cờ. Hãy biết lắng nghe, để tìm sự an ủi, để thêm tin yêu, hi vọng.
       Hôm nay vẫn có nhiều người bạn đang lê gót về Emmau. Hãy học nơi Ðấng Phục Sinh, tập đến với tha nhân, tập đồng hành, tập lắng nghe, tập chia sẻ... 
       Và khi có Chúa ở bên, hãy học theo hai môn đệ Emmau, vui tươi và mau mắn đem Tin Mừng đến với mọi người. 

      Lạy Chúa Giêsu Phục sinh, “trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn” xin Người luôn đồng hành với chúng con trên hành trình về quê trời và xin cho chúng con luôn nhớ có Chúa ở bên, để chúng con luôn biết sống đẹp ý Người, vững bước tiến về quê hương vĩnh cửu Chúa dành cho những kẻ trung thành mến yêu Người. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét