Tại một quán ăn ở Thượng Hải, có một cô hầu bàn phụ trách mang
thức ăn lên cho chúng tôi, nhìn cô ấy trẻ trung tựa như một chiếc lá non.
Khi cô ấy bê cá hấp lên, đĩa cá bị nghiêng. Nước sốt cá tanh
nồng rớt xuống, rơi xuống chiếc cặp da của tôi đặt trên ghế. Theo bản năng tôi
nhảy dựng lên, nộ khí xung lên, khuôn mặt trở nên sầm xuống. Thế nhưng, khi tôi
chưa kịp làm gì, con gái yêu của tôi bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh
cô gái hầu bàn, nở một nụ cười dịu dàng tươi tắn, vỗ vào vai của cô bé và nói:
“chuyện nhỏ thôi, không sao đâu”
Nữ hầu bàn vô cùng ngạc nhiên, luống cuống kiểm tra chiếc cặp da
của tôi, nói với giọng lúng túng: “Tôi… để tôi đi lấy khăn lau … ”
Không thể ngờ rằng, con gái tôi bỗng nói: “Không sao, mang về
nhà rửa là sạch rồi. Chị đi làm việc của chị đi, thật mà, không sao đâu, không
cần phải đặt nặng trong tâm đâu ạ.”
Khẩu khí của con gái tôi thật là nhẹ nhàng, cho dù người làm sai
là cô hầu bàn.
Tôi trừng mắt nhìn con gái, cảm thấy bản thân mình như một quả
khí cầu, bơm đầy khí trong đó, muốn phát nổ nhưng không nổ được, thật là khốn
khổ.
Con gái bình tĩnh nói với tôi, dưới ánh đèn sáng lung linh của
quán ăn, tôi nhìn thấy rất rõ, con mắt của nó mở to, long lanh như được mạ một
lớp nước mắt.
Tối hôm đó, sau khi quay trở về khách sạn, khi hai mẹ con nằm lên
giường, nó mới dốc bầu tâm sự:
Con gái tôi phải đi học ở London 3 năm. Để huấn luyện tính tự
lập cho nó, tôi và chồng không cho nó về nhà vào kỳ nghỉ, chúng tôi muốn nó tự
lập kế hoạch để đi du lịch, đồng thời cũng muốn nó thử trải nghiệm tự đi làm ở
Anh Quốc.
Con gái tôi hoạt bát nhanh nhẹn, khi ở nhà, mười đầu ngón tay
không phải chạm vào nước, những công việc từ nhỏ tới lớn cũng không đến lượt nó
làm. Vậy mà khi rơi vào cuộc sống lạ lẫm tại Anh Quốc, nó lại phải đi làm bồi
bàn để thể nghiệm cuộc sống.
Ngày đầu tiên đi làm, nó đã gặp phải rắc rối.
Con gái tôi bị điều đến rửa cốc rượu trong nhà bếp. Ở đó có
những chiếc cốc thủy tinh cao chân trong suốt, mỏng như cánh ve, chỉ cần dùng
một chút lực nhỏ là có thể khiến chiếc cốc bị vỡ, biến thành một đống vụn thủy
tinh.
Con gái tôi thận trọng dè dặt, như bước đi trên băng, không dễ
dàng gì mà rửa sạch hết một đống lớn cốc rượu. Vừa mới thả lỏng không chú ý, nó
nghiêng người một chút, va vào một chiếc cốc, chiếc cốc liền rơi xuống đất,
“xoảng, xoảng” liên tục những âm thanh vang lên. Chiếc cốc hoàn toàn biến thành
đống thủy tinh vụn lấp lánh trên mặt đất.
“Mẹ ơi, vào thời khắc đó, con có cảm giác bị rơi xuống địa
ngục.” giọng nói của con gái tôi vẫn còn đọng lại sự hồi hộp lo lắng.
“Thế nhưng, mẹ có biết người quản lý ca trực đó phản ứng thế nào
không? Cô ấy không hề vội vàng mà bình tĩnh đi tới, kéo con lên và nói: Em gái,
em không sao chứ?”
Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: Các bạn mau
đến giúp cô gái này dọn dẹp sạch đống thủy tinh nhé!
Đối với con, ngay đến cả một chữ nửa câu trách móc cũng không
có!”
Lại một lần nữa, khi con rót rượu, không cẩn thận làm đổ rượu
vang nho lên chiếc váy trắng của khách, khiến cho chiếc váy trở nên loang lổ.
Cứ tưởng vị khách đó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ cô ấy
lại an ủi con: “không sao đâu, rượu ấy mà, không khó giặt.”
Vừa nói, vừa đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai con, từ từ đi vào
phòng vệ sinh, không nói toang lên, cũng không làm ầm ĩ, khiến con tròn mắt như
con chim yến nhỏ vì quá đỗi ngạc nhiên.
Giọng nói của con gái tôi, mang đầy tình cảm: “Mẹ à, bởi vì
người khác có thể tha thứ lỗi lầm của con trước đây, nên mẹ hãy coi những người
phạm sai lầm kia như con gái của mẹ, mà tha thứ cho họ nhé!”
Lúc này, không khí trở nên tĩnh lặng như màn đêm, tròng mắt của
tôi ướt đẫm lệ…
Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình. Như tác
giả nổi tiếng Andrew Matthews từng viết: “Bạn tha thứ cho mọi người vì chính
lợi ích thiết thân của bạn. Nó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn.”
Bạn thân mến, chúng ta cảm động khi người khác cảm động, điều đó
khiến chúng ta có thể thay đổi hành vi và lời nói của chính mình, hãy để những
thiện ý này lưu truyền mãi về sau … như thế, mỗi ngày của chúng ta sẽ đều là
hạnh phúc và may mắn!
http://langnhincuocsong.com/cuoc-song/cau-chuyen-trong-quan-an-va-bai-hoc-ve-su-tha-thu-43696.html
Một câu chuyện rất hay
về sự tha thứ. Người con gái đã xử sự đúng như Đức Giêsu đã dạy trong bài Tin Mừng hom nay:
Mt 18, 21-35
23 Vì thế, Nước
Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh
toán sổ sách. 24 Khi nhà vua
vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng. 25 Y không có gì
để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài sản mà trả nợ. 26 Bấy giờ, tên
đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy : "Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho
tôi, tôi sẽ lo trả hết." 27 Tôn chủ của
tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. 28 Nhưng vừa ra
đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y
liền túm lấy, bóp cổ mà bảo : "Trả nợ cho tao !" 29 Bấy giờ, người
đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ : "Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho
tôi, tôi sẽ lo trả anh." 30 Nhưng y không
chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. 31 Thấy sự việc
xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu
đuôi câu chuyện. 32 Bấy giờ, tôn
chủ cho đòi y đến và bảo : "Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy
cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, 33 thì đến lượt
ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi
sao ?" 34 Rồi tôn chủ
nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. 35 Ấy vậy, Cha
của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh
em không hết lòng tha thứ cho anh em mình."
(Nhóm Phiên dịch CGKPV)
Cả hai người trong dụ ngôn hôm nay đều là người mắc nợ. Một người mắc nợ ông chủ của mình một món nợ cực lớn, mười ngàn yến vàng. Một người mắc nợ đồng bạn mình một món nợ nhỏ, một
trăm quan tiền. Cả hai đều không trả nổi và năn nỉ chủ nợ xin hoãn. Ông chủ chạnh lòng thương tha luôn món nợ cho người thứ nhất, nhưng người này lại dứt khoát không chịu hoãn nợ cho người thứ hai, dù đó là đồng bạn,
đã sấp mình xuống năn nỉ anh ta và anh ta đã tống bạn mình vào ngục…
Ông chủ trong dụ ngôn Tin
Mừng tha thứ chỉ vì “động lòng thương”. Thiên Chúa rất giàu lòng thương xót. Người sẽ tha thứ
cho chúng ta tất cả những lỗi phạm như ông chủ quảng đại tha nợ cho người mắc
nợ ông món nợ cực lớn. Nhưng Chúa đòi buộc chúng ta cũng phải rộng lòng tha thứ cho anh chị em chúng ta. Nếu không, Chúa sẽ rút lại sự tha thứ của Người. Chính Chúa Giêsu đã khẳng định
như vậy, khi nói: “Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ
đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ
cho anh em mình."
Chúng ta đều là người có
tội, những người mắc nợ Thiên Chúa và chắc chắn rằng, tôi sống
lỗi Luật Chúa, tôi nợ Thiên Chúa nhiều hơn anh em tôi xúc phạm đến tôi hoặc nợ tôi gấp bội.
Chỉ ai biết cho đi sự tha thứ mới giữ lại được nó cho mình. Đừng dựa vào lòng thương xót của Thiên Chúa mà xem
hình phạt ông vua dành cho người không tha nợ nhỏ cho đồng bạn mình trong dụ
ngôn chỉ là một lời hăm dọa suông.
Mùa Chay là cơ hội thuận tiện để duyệt lại những mối tương giao của mình với
người khác. Nếu còn có bất hoà, xung khắc
với ai thì hãy
cố gắng làm hoà với anh em. Hãy
tha thứ cho anh em để được Thiên Chúa thứ tha.
Lạy Chúa, xin nhắc chúng con luôn nhớ lời Chúa dạy: “Thầy
không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy”, để chúng con
luôn biết tha thứ cho nhau, như Chúa
hằng tha thứ cho chúng con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét