Trên internet có câu chuyện
về chữ Tín như sau:
- Ăn rau không chú ơi! Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Gã ngoảnh
lại sau lưng, một bà già lưng còng cố ngước lên nhìn một cô gái mặc chiếc áo
khoác hàng hiệu. Bên cạnh bà là mẹt rau chỉ còn vài mớ rau muống nhàu nhĩ.
- Ăn hộ tôi mớ rau. Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản.
- Rau thế này bà mang về cho lợn ăn! Cô gái buông lời chan chát rồi phẩy tay đi thẳng.
Gã ngoái lại nhìn cô gái, cau mày đợi cô gái đi khuất. Gã đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tớ mười nghìn đưa cho cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi
làm, bà cho con gửi đến chiều về con qua lấy.
Rồi gã nhấn ga lao đi. Gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to xối xả. Gã nhìn những hàng cây đang oằn mình trong gió,
gã chợt nhớ đến bà cụ và thương cho những phận nghèo bần cùng. Rồi gã cuốn vào
công việc với nhiều âu lo. Gã quên hẳn bà cụ.
Một chiều chủ nhật, gã ghé qua quán trà đá ven đường. Chưa kịp châm điếu
thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà gần đó:
- Bà già bán rau chết rồi!
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – Chị bán nước chè hỏi.
- Ừ. Tội nghiệp bà cụ. Cách đây mấy tuần bà cụ
giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng
bà nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ cảm lạnh rồi chết.
Nghe đến đây, mắt gã chợt nhòe đi, điếu thuốc rơi khỏi lòng môi.
…
http://tranhtheuchuthap.vn/tin-tuc-chuyen-ve-chu-tin-625-148.aspx
Câu chuyện về Gã và Bà cụ bán rau đem lại một bài học sâu
sắc về lòng tin, về chữ Tín. Thật ra, bà cụ chết không phải hoàn toàn do nhân vật
Gã không quay lại. Nhưng, nếu Gã quay lại, có khi chuyện đã khác. Lòng tin có một
sức mạnh diệu kỳ, nhất là khi lòng tin ấy được đặt đúng chỗ:
Mt 9, 27 – 31
27 Đang khi Đức Giê-su ra
khỏi nơi đó, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng : "Lạy Con Vua
Đa-vít, xin thương xót chúng tôi !" 28 Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người
mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ : "Các anh có tin là tôi làm được
điều ấy không ?" Họ đáp : "Thưa Ngài, chúng tôi tin." 29 Bấy giờ Người sờ vào
mắt họ và nói : "Các anh tin thế nào thì được như vậy." 30 Mắt họ liền mở ra.
Người nghiêm giọng bảo họ : "Coi chừng, đừng cho ai biết !" 31 Nhưng vừa ra khỏi đó,
họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.
(Nhóm Phiên dịch CGKPV)
Hai người mù, biết mình mù loà nên đã cương quyết theo
bước Đức Giêsu, Đấng họ tin rất giàu lòng thương xót và có khả năng chữa cho họ
được sáng mắt.
Nghe tiếng họ tha thiết kêu xin, biết
họ đã rất khó khăn khi theo mình về nhà, Đức Giêsu thấu rõ lòng tin của họ, nhưng
Ngài vẫn muốn họ tuyên xưng niềm tin ấy.
Hai người mù, mắt không thấy đường
đi, nhưng lòng họ rất sáng, họ biết rõ họ đặt niềm tin vào ai và họ mạnh mẽ
tuyên xưng niềm tin ấy. Họ đã được chữa lành.
Lạy Chúa! Nhận mình là Kitô
hữu, chúng con tưởng con mắt đức tin của mình đang sáng. Nhưng thực ra chúng đã
bị hư danh và của cải trần thế che mờ, khiến chúng con chỉ yêu mình, yêu những
gì mình đang có và muốn có, mà cứ tưởng
mình đang yêu Chúa.
Xin Chúa chữa lành và ban thêm
lòng tin cho chúng con, để chúng con một lòng tín thác nơi tình yêu vô biên của
Ngài, mạnh mẽ tuyên xưng niềm tin của mình và biết sống niềm tin ấy, để xứng đáng
với Lòng Chúa Xót Thương và được hưởng nhờ Ơn Cứu Độ. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét