Câu chuyện đầy cảm động của chú chim cánh cụt và người ân nhân cứu mạng sẽ khiến bạn tin rằng tình yêu thương không chỉ thuộc về mỗi con người.
Họ gặp nhau trên bãi biển của Brazil năm 2011, khi chú chim cánh cụt Magellanic Nam Mỹ, được đặt tên Dindim, đang trong tình trạng sắp chết, toàn thân phủ đầy dầu. Ông De Souza (71 tuổi) đã mang nó về, lau sạch và cho nó ăn uống.
Sau khi khỏe lại, Dindim cứ lưu luyến không muốn rời đi. Tuy nhiên sau 11 tháng, nó quyết định trở về biển cả. Một năm sau, De Souza đã bất ngờ khi thấy nó xuất hiện rồi cứ thế trở về thăm ông đều đặn trong 4 năm qua. Và để đến gặp ân nhân cứu mạng, chú chim cánh cụt đáng yêu này đã vượt quãng đường dài khoảng 8000km. Nó thường đến vào tháng 6 và rời đi vào tháng 2 hàng năm.
Chu_chim_canh_cut_boi_8000_km_gap_an_nhan
|
Ông De Souza nói với Globo TV “Tôi yêu nó như con của mình và tôi tin rằng nó cũng yêu tôi. Ngoài tôi ra không ai được phép chạm vào nó. Nó sà vào lòng tôi, để cho tôi tắm cho nó và thơm tôi như thể một người bạn”.
Giáo sư, nhà sinh vật học Joao Paulo Krajewski cho biết “Tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này. Tôi nghĩ con chim cánh cụt tin ông Joao là một phần của gia đình nó. Khi nhìn thấy ông ấy, nó lúc lắc cái đuôi như con chó mừng chủ và kêu lên đầy thích thú”. Điều ước vô hình của ông lão và chú chim cánh cụt không hiện hữu bằng vật chất, thay vào đó là một mỗi liên hệ vô hình làm rung động hàng triệu con người.
http://songmoi.vn/the-gioi-bon-phuong/boi-8000km-moi-nam-de-tham-an-nhan-cuu-mang
Không phải là con người, nhưng chim cánh cụt Dindim không quên ơn cứu mạng, hàng năm vượt chặng đường xa đến thăm vị ân nhân của mình. Khác hoàn toàn với các tá điền đối xử với ân nhân của mình trong dụ ngôn sau:
Mc 12, 1-12
1 Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng : "Có người kia trồng được một vườn nho ; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. 2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. 3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. 4 Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. 5 Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác : kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. 6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu : người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ ; ông nói : "Chúng sẽ nể con ta." 7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau : "Đứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta." 8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. 9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì ? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. 10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao ? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. 11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta !
12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng ; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
(Nhóm Phiên dịch CGKPV)
Thật khó chấp nhận được sự độc ác của những tá điền, họ lại đánh đập, lần lượt đánh dập, làm nhục hai người đầy tớ ông chủ sai đến thu hoa lợi. Người thứ ba và nhiều người khác nữa được sai đến, kẻ họ đánh, kẻ họ giết. Cuối cùng, khi ông chủ sai người con yêu dấu của mình đến họ cũng giết chết và quăng xác ra ngoài vườn nho mong hòng chiếm lấy gia sản của ông.
Sự độc ác tàn ác của các tá điền đã là điều khó hiểu, sự cam chịu kiên trì đến mức ngây thơ lạ lùng của ông chủ càng làm chúng ta khó hiểu hơn ! Tại sao ông lại không phản ứng mạnh mẽ ngay từ đầu để tránh cho những người đầy tớ và chính người con yêu dấu của mình phải chết?
Ta thấy rõ dụ ngôn này Đức Giêsu kể nhắm vào các nhà lãnh đạo Do thái giáo là những thượng tế, kinh sư và kỳ mục (Mc 11,27; 12,12). Các đầy tớ trong dụ ngôn là những ngôn sứ đã được sai đến với dân Israel. Các tá điền chính là những nhà lãnh đạo dân Israel từ bao đời và Người con yêu dấu chính là Đức Giêsu, Con Một Thiên Chúa.
Ngày nay, vẫn còn rất nhiều người vô ơn bội nghĩa, chỉ vì lười biếng hay là tham một tí tiền, một tí quyền, một tí danh… mà sẵn sàng đánh đổi đi tài năng, thời giờ quý báu Chúa ban, đánh đổi đi tình máu mủ ruột thịt, nghĩa vợ chồng, tình bằng hữu và có thể là cả khối tình người…
Ngay chính chúng ta, nhiều khi chỉ vì một chút tự ái hay vì sự hơn thua danh, lợi, thú… mà ganh ghét, thù hằn, nói xấu nhau, hại nhau. Đáng buồn hơn, đôi khi ngay cả trong một cộng đoàn làm việc tông đồ vẫn có những người tự đề cao mình, cho mình là hơn, là “số một” dẫn đến bất phục, chia rẽ, bất hòa…
Thiên Chúa là Đấng công chính và nhân từ, Người ban cho chúng ta tự do và muốn chúng ta dùng tự do mà sử dụng những quà tặng Người ban để sinh lợi cho bản thân và tha nhân. Ngài kiên trì chờ đợi, sẵn lòng tha thứ, chỉ mong chúng ta dùng quà tặng Người ban cho nên, sinh được nhiều hoa trái và hoa trái ấy tồn tại.
Nếu chúng ta vẫn muốn tiếp tục lãnh nhận quà tặng nhưng lại không chịu làm việc để sinh lợi hoặc tệ hơn là chỉ sinh những quả hư, quả xấu… Chắc chắn, như ông chủ vườn nho, Người cũng sẽ đến tiêu diệt cái xấu, lấy đi những gì Người đã ban mà đem cho những người khác.
Lạy Chúa, giữa một thế giới đề cao giá trị của đồng tiền và đam mê chạy theo danh, lợi, thú… xin cho chúng con luôn nhớ đến cùng đích của cuộc đời để vượt lên những toan tính nhỏ nhen về những lợi lộc thấp hèn. Xin ban cho chúng con luôn biết sử dụng khả năng Chúa ban để mưu cầu lợi ích thiêng liêng cho bản thân và cho tha nhân. Amen.