Dãy Hy Mã Lạp Sơn soi bóng trên mặt hồ Phewa
|
Bề trên một tu viện Công giáo đến tìm vị ẩn sĩ trên vùng núi Hi mã lạp sơn để trình bày về tình trạng bi đát của tu viện.
Trước kia tu viện này là một trung tâm sầm uất. Khách hành hương tấp nập. Nhà thờ lúc nào cũng vang lừng tiếng hát ca cầu nguyện. Tu viện không còn chỗ nhận thêm người vào tu.
Vậy mà giờ đây tu viện chẳng khác một ngôi nhà hoang phế. Nhà thờ vắng lặng. Tu sĩ thưa thớt già nua. Cuộc sống buồn tẻ.
Cha Bề trên hỏi vị ẩn sĩ nguyên nhân nào hay lỗi lầm nào đã khiến tu viện rơi vào tình trạng suy sụp như hiện nay. Vị ẩn sĩ ôn tồn bảo: “Các tội đã và đang xảy ra trong cộng đoàn đó là tội vô tình”. Ông giải thích thêm: “Đấng Cứu Thế đã cải trang thành một người trong quý vị, nhưng quý vị không nhận ra Người”.
Nhận được lời giải đáp, Cha Bề Trên hớn hở ra về. Cha tập họp các tu sĩ lại và loan báo cho họ biết Đấng Cứu Thế đang ẩn mình giữa cộng đoàn. Nghe nói thế, mọi người mở to mắt và quan sát nhau. Ai là Đấng Cứu Thế cải trang? Nhưng chắc chắn nếu Đấng Cứu Thế đã cải trang thì chẳng ai có thể nhận ra Người. Mỗi người sống chung với ta đều có thể là Đấng Cứu Thế.
Từ ngày ấy mọi người đều đối xử với nhau như với Đấng Cứu Thế. Mọi người kính trọng nhau. Mọi người quan tâm chăm sóc nhau. Mọi người phục vụ nhau. Chẳng bao lâu, bầu khí yêu thương huynh đệ, sự sống và niềm vui lại trở lại với tu viện. Khách hành hương bốn phương lại tấp nập tuốn về. Lời kinh tiếng hát lại vang lừng trong tu viện. Bị cuốn hút bởi bầu khí vui tươi thánh thiện, nhiều thanh niên đến xin gia nhập cộng đoàn.
Trước kia tu viện mất hết sức sống vì mọi người không thực hành Lời Chúa dạy. Sống cá nhân chủ nghĩa, thờ ơ lãnh đạm với nhau. Nay tu viện tràn đầy niềm vui và sức sống nhờ mọi người biết quan tâm đến nhau, yêu mến và phục vụ nhau.
Trích từ “Yêu người như Chúa” của ĐTGM. Ngô Quang Kiệt
Mến Chúa nhưng không không thực hành đúng Lời Chúa dạy, các tu sĩ đã làm khách hành hương thờ ơ, tu viện không có thêm người vào tu… Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, cũng đồng thời phải yêu mến tha nhân như chính mình mới đẹp lòng Chúa vì giữ đã đúng giới luật Yêu Thương của Ngài.
Mc 12, 28-34
28 Có một người trong các kinh sư đã nghe Đức Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Đức Giê-su đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi : "Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu ?" 29 Đức Giê-su trả lời : "Điều răn đứng đầu là : Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. 30 Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. 31 Điều răn thứ hai là : <MI>Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó." 32 Ông kinh sư nói với Đức Giê-su : "Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. 33 Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ." 34 Đức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo : "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu !" Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
(Nhóm Phiên dịch CGKPV)
Khác với những nhiều nhóm trước đó đến tranh luận với Đức Giêsu về quyền, về chuyện nộp thuế, về sự sống lại… nhằm băt bí, giăng bẫy Ngài, vị kinh sư trong bài Tin Mừng hôm nay, đã đến gặp Đức Giêsu với lòng chân thành và thái độ khiêm nhường, thật tâm muốn tìm kiếm chân lý.
Thật khó chu toàn cả 613 điều trong Lề Luật Do Thái, nên vị kinh sư đã hỏi Ngài để được biết trong các điều phải giữ, điều nào quan trong nhất?
Thấy vị kinh sư chân thành muốn tìm hiểu, Đức Giêsu không dùng dụ ngôn, cũng không dùng một tình huống khiến người hỏi phải suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời trực tiếp câu hỏi của ông. Ngài đưa ra một câu trả lời với hai vế: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi” và “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình”.
Câu trả lời được lấy từ sách Luật (Đnl 6,4-5 và Lv 19,18). Nhưng Đức Giêsu đã mặc cho Luật ấy một ý nghĩa mới, rộng và sâu hơn nhiều. Đó là Luật yêu thương mới, được thiết lập bằng một giao ước mới giữa Thiên Chúa và loài người. Giao ước được ký kết bằng chính giá máu Đức Giêsu.
Cả cuộc đời Đức Giêsu đã là một mẫu gương hoàn hảo cho câu trả lời ấy. Ngài đã nối kết hai vế của câu trả lời thành một. Cả hai vế đều quan trọng như nhau, không thể tách biệt, vì “Không thể nói : “Tôi yêu mến Thiên Chúa” mà lại ghét anh em mình.” (1Ga, 4,20).
Đức Giêsu đã mở rộng chiều rộng của luật yêu thương đến mọi người qua việc giải thích từ “người thân cận” (Lc, 10,30-37) và thiết lập chiều sâu của tình thương là “hy sinh mạng sống vì người mình yêu” (Ga, 15,13).
Hôm nay nếu chúng ta hỏi Chúa câu hỏi tương tự vị kinh sư: Điều răn nào quan trọng hơn cả chi phối mọi lề luật trong Giáo Hội? Chúa cũng sẽ giữ nguyên câu trả lời như ngày xưa. Ngài vẫn tóm mọi điều răn và giới răn trong một động từ đơn giản: YÊU.
Trước những lựa chọn của cuộc sống, nếu chúng ta biết đặt luật yêu thương làm tiêu chuẩn, ta sẽ sống theo tinh thần của Nước Trời. Xin hãy để tình yêu chiếm lấy trái tim chúng ta, chi phối mọi chọn lựa và biến đời chúng ta thành tình yêu.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết thinh lặng để lắng nghe tiếng Chúa và biết chạnh lòng thương xót như Chúa để không ngại dấn thân, đến với người nghèo khổ và biết dùng của cải chóng qua để đạt được sự sống đời đời. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét