Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Cho và nhận

     Thành phố Hồ Chí Minh trưa 25/5. Khách sạn REX Bến Thành được trang hoàng rực rỡ để đón một sự kiện. Dưới sự chứng kiến của Ngoại trưởng Mỹ John Kerry (Tổng thống Mỹ Barack Obama bận việc đột xuất không đến được) đã diễn ra lễ trao quyết định thành lập Trường Đại học Fulbright Việt Nam (FUV).

     Tham dự lễ có nhiều quan chức Việt Nam và Mỹ, nhiều cộng sự đã bền bỉ theo đuổi và thúc đẩy việc hình thành một trường đại học đẳng cấp Mỹ tại Việt Nam trong suốt hơn 20 năm qua.

     Buổi lễ thêm trang trọng và ý nghĩa với sự có mặt của Ngoại trưởng John Kerry - người bảo trợ đầu tiên của Chương trình Học bổng Fulbright và Chương trình Giảng dạy Kinh tế Fulbright TPHCM tại Thượng viện Mỹ. Quá trình từ ý tưởng thành hiện thực được đẩy nhanh một cách ngoạn mục để hôm nay FUV chính thức ra đời. Truyền thông đã đề cập nhiều về FUV - cơ sở giáo dục 100% vốn đầu tư nước ngoài, hoạt động không vì lợi nhuận…

     Có thủ tục dành cho giới truyền thông. Một thoáng, chỉ một thoáng thôi, khoảng hai phút cho một cuộc hỏi và đáp. Có cảm giác không khí buổi lễ như chùng xuống khi một nhà báo trẻ hướng cái nhìn về phía cựu Thượng nghị sĩ Mỹ Bob Kerrey - người được lựa chọn cho ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị trường. “Thưa ông Bob Kerrey, ở vị trí Chủ tịch FUV, ông có hối hận về cuộc thảm sát ông từng tham gia vào năm 1969 tại Bến Tre?”. Ông Kerry, tóc bạch kim dong dỏng đứng ngay lên, trả lời ngắn gọn “Có” và từ chối bình luận thêm. Cách vị trí REX không xa, khoảng mươi phút sau, Tổng thống Obama ngỏ lời cảm ơn cựu Thượng nghị sĩ Bob Kerrey như “một trong những người chủ chốt giúp dẫn dắt nỗ lực” xây dựng FUV sẽ khai giảng vào mùa thu này.

    Sau sự kiện ở REX và khi Tổng thống Obama đã kết thúc tốt đẹp chuyến thăm lịch sử tới Việt Nam, một làn sóng bùng lên trên mạng xã hội với những quan điểm khác nhau.


Bob Kerrey, năm 1969 và nay. Ảnh: TTXVN.
     Cựu thượng nghị sĩ Bob Kerrey chia sẻ với Financial Times rằng, ông “sẵn lòng rút lui” nếu sự tham gia của ông ảnh hưởng cơ hội thành công của FUV. ““Tôi đã đối mặt với quá khứ của mình một cách thẳng thắn và trung thực. Tôi đã làm những điều tồi tệ và sẽ sống với nó suốt cuộc đời mình. Nhưng tôi không sống trong quá khứ. Tôi sống ở hiện tại và đang cố gắng làm mọi việc có thể để giúp Việt Nam xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn”.

      Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc nói rằng, những ý kiến cho rằng không được để ông Kerrey làm Chủ tịch Hội đồng Tín thác FUV vì những gì ông ấy đã gây ra ở Bến Tre năm 1969 là không nên. Có thể những người phản đối họ có suy nghĩ riêng hoặc từng chứng kiến những nỗi đau quá lớn. Nhưng chúng ta phải nhìn về tương lai và nhìn việc lựa chọn người làm chủ tịch hội đồng một cách khoan dung hơn.

     Xứ Việt có câu ơn đền oán trả. Trả, chẳng phải kiểu trả thù vặt mà bằng những động thái ứng xử, hóa giải đượm chất nhân văn lấy ân cởi oán, chứ không lấy oán báo oán sẽ chồng chất oán. Nhiều thế hệ người Việt từng xúc động khi dõi ánh nhìn xa xăm vào lịch sử khi biết đoàn tù binh dài dặc những Nguyên, những Minh không những được Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn, Bình Định vương Lê Lợi tha tội chết mà lại còn được cấp lương ăn cho về lại cố quận. Lại nhớ và gẫm thêm cái câu biết trồng tre để đợi ngày thành gậy/ đi trả thù mà không sợ dài lâu của một quan chức kiêm thi sĩ thời nay. Một cô giáo dạy văn đã giải mã câu ấy là dân tộc mình biết lo xa, biết tìm và nuôi dưỡng phương kế giữ nước để Tổ quốc không bị bất ngờ, chứ không phải dùng những gậy tre cụ thể nào đó để dành cho những thời điểm trả thù vặt.

http://www.tienphong.vn/xa-hoi/lay-an-coi-oan-1012248.tpo

    47 năm trước, cựu thượng nghị sĩ Bob Kerrey đã làm một việc chắc chắn ông không muốn người khác làm cho mình. Ông đã đối mặt với quá khứ của mình một cách thẳng thắn và trung thực và đang cố gắng làm mọi việc có thể để giúp Việt Nam xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Sự việc xảy ra đối nơi ông Bob Kerrey giúp chúng ta phần nào hiểu điều Đức Giêsu nói:

     Mt 7, 6. 12-14 

     Khi ấy, Chúa Giêsu nói với các môn đệ rằng: 6 "Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai, chớ liệng cho heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi còn quay lại cắn xé anh em.

      12 Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta, vì Luật Mô-sê và lời các ngôn sứ là thế đó.

     13 Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó. 14 Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.

(Nhóm Phiên dịch CGKPV)

     Thoạt mới nghe qua những lời Đức Giêsu dạy, chúng ta thấy chúng rất giống lời khôn ngoan của Khổng Tử: “Đừng làm cho người khác điều gì mình không muốn người khác làm cho mình.” Khi suy niệm lời Đức Giêsu dạy các môn đệ : “tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta”, chúng ta sẽ thấy lời dạy của Đức Giêsu mang một ý nghĩa tích cực hơn, khi chúng ta chủ động làm cho người khác những gì mình muốn người khác làm cho mình. Điều này khó thực hiện vì nó phải xuất phát từ tình yêu thương.

     “Cho” và “nhận” là hai hành động gắn liền với đời sống của con người. Không ai sống mà không nhận lãnh điều gì, cũng như không ai keo kiệt đến nỗi chưa từng cho ai cái gì. Cả “cho” và “nhận” đúng nghĩa đều rất hạnh phúc vì yêu thương và được yêu thương. Người nhận càng nhiều, hạnh phúc càng lớn vì được yêu thương nhiều. Người biết cho đi, hạnh phúc nhân đôi khi thấy người nhận hạnh phúc. Vì vậy, “cho thì có phúc hơn là nhận” (x.Cv 20,35).

     Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: “Tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta” (Mt 7,12). Trong cuộc sống, chúng ta đã nhận được rất nhiều điều tốt lành, cao quý từ lòng quảng đại của người khác, nhưng lại dễ keo kiệt, ích kỷ, không cho anh chị em mình những của tốt của lành, thậm chí gây đau khổ cho họ bằng điều xấu. 

     Đối với các Kitô hữu, động lực để có thể “cho” nhiều chính là tương quan hiệp thông với Thiên Chúa. Thiên Chúa yêu thương loài người đến nỗi đã trao ban chính Con Một của Người cho chúng ta và cũng chỉ vì yêu thương, Đức Giêsu đã nhận lấy khổ hình thập giá để cứu chuộc chúng ta…

     Học nơi tình yêu Thiên Chúa, chúng ta hãy biết cho đi, dù chỉ một ly nước, Chúa cũng chẳng quên: "Ai cho anh em uống một chén nước vì lẽ anh em thuộc về Đấng Ki-tô, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu” (Mc 9,41). Những việc tốt lành chúng ta làm cho tha nhân là làm cho chính Chúa : “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40).

     Lạy Chúa, bài học yêu thương và hiến mạng Chúa dạy chúng con đã thuộc lòng, nhưng do bản tính tự nhiên chúng con đã “nhận nhiều song cho chẳng bao nhiêu”. Xin thương cho chúng con có được lòng thương xót như Chúa, để dám dấn thân vào “cửa hẹp và đường chật”, biết sống yêu thương và quảng đại với tha nhân. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét